Xin gửi lời cảm ơn đến các cô, chú trong BQL nội trú Xuân phương – Người thầy thứ hai của tôi

 Bước chân vào giảng đường đại học là bước sang một mảnh đất phù sa mầu mỡ của tri thức, là bước lên con thuyền của ước mơ trên dòng sông dài trong trẻo và thơ mộng.

          Bước chân vào giảng đường đại học là cơ hội được học tập, rèn luyện và có nhiều thầy cô mới, bạn bè mới, được hiểu thêm về con người, phong tục của nhiều miền quê.

 

          Bước chân vào giảng đường đại học là cảm giác nhớ nhung da diết quê hương mỗi chiều tan lớp, nhớ dáng người gầy gò, thân thương của Mẹ, đôi mắt sâu nhăn nheo của Bà nội và cả những động tác thể dục buổi sáng của Bố.

 

          Bước chân vào giảng đường đại học và được ở khu ký túc xá Xuân Phương đối với một tân sinh viên như tôi thật nhiều lạ lẫm và bỡ ngỡ. Ngày nhập học, cả gia đình tôi ngập tràn hạnh phúc và choáng ngợp với quang cảnh cũng như cơ sở vật chất, tiện nghi của Học viện. Ngày hôm ấy là ngày, khi Mẹ về quê vẫn thường hay kể với mọi người về sự đón tiếp nhiệt tình, chu đáo của các anh chị sinh viên tình nguyện; sự nghiêm túc, phương pháp làm việc khoa học của các cô, chú trong bộ phận tiếp nhận sinh viên; sự quan tâm của các cô, chú trong Ban quản lý nội trú.

 

 

 

 

          Ngay từ những giây phút đầu tiên bước chân vào giảng đường Học viện KTQS, tôi đã có một cảm giác vừa lạ lẫm, vừa quen thuộc. Vẫn biết rằng, tôi đã đủ lớn để phải lo liệu, để sẵn sàng cho một cuộc sống tự lập, nhưng khi chỉ còn một mình trong căn phòng ở ký túc xá, cảm giác trống trải lại làm lòng tôi trùng xuống. Từ đây, tôi phải bắt đầu một cuộc sống tự lập mới, phải làm những công việc mà trước đây Mẹ vẫn làm, nhưng nhờ đó, tôi đã thấm hiểu nỗi vất vả, sự lo toan của Mẹ. Mỗi lần Mẹ gọi điện là tôi lại đoán được những câu hỏi của Mẹ: “Con có khỏe không?”, “ Học có vất vả không”, “Con có thiếu thốn gì không?”, “Cuối tuần này con có về không?”… dù có phải trả lời tất cả các câu hỏi của Mẹ nhưng tôi vẫn tự hào và hãnh diện về tấm lòng của Mẹ dõi theo mỗi bước đường của tôi.

 

          Mẹ ơi, Mẹ cứ yên tâm, bên cạnh sự phấn đấu của bản thân con, sống ở khu nội trú, chúng con luôn được sự quan tâm, theo dõi và động viên của các cô, chú trong Ban Quản lý nội trú Xuân Phương mà chúng con vẫn trân trọng gọi là các thầy, các cô. Cảm ơn các cô, chú đã thấu hiểu sự thiếu thốn về mặt tinh thần của những tân sinh viên như chúng tôi để thường xuyên quan tâm, động viên và chỉ bảo từ việc ăn, việc ở, sinh hoạt, chăm sóc sức khỏe cũng như chấp hành các qui định trong học tập và sinh hoạt, nội qui khu nội trú. Không những vậy, Ban Quản lý nội trú còn tạo cho chúng tôi một sân chơi lành mạnh, được tham gia các hoạt động văn hóa văn nghệ, đón tết trung thu, giao lưu bóng đá… để chúng tôi nhanh chóng hòa nhập với cuộc sống sinh viên, đặc biệt hơn là đã giúp chúng tôi trưởng thành về mọi mặt, bớt đi những giây phút nhớ nhà, có động lực để phấn đấu, giúp chúng tôi gắn bó, đoàn kết với nhau hơn trong một môi trường mới. Chúng tôi luôn trân trọng và biết ơn sự quan tâm, khích lệ của các cô, chú - người thầy thứ hai của chúng tôi.

 

          Đến giờ phút này, tôi đã đủ tự tin vì những gì mình đã, đang và sẽ tiếp tục học tập, rèn luyện tại mái trường Học viện thân yêu. Năm năm học ở phía trước sẽ là con đường dài, nhiều thử thách nhưng được học tập và ở tại Khu nội trú Xuân Phương, một môi trường quân đội kỷ luật nghiêm minh, chất lượng đào tạo tốt, chúng tôi nguyện ra sức thi đua, nỗ lực học tập và rèn luyện, không phụ lòng nuôi dưỡng của cha mẹ, sự quan tâm của các thầy cô và các cô, chú trong Ban Quản lý khu nội trú Xuân Phương.  Chúng tôi sẽ phấn đấu để mai sau trở thành những công dân có ích, góp sức xây dựng quê hương, đất nước giàu đẹp.

 

                                                    Nguyễn Bình Chiến P704 - Khu nội trú Xuân phương