Thông báo

Thống kê truy cập

Đang truy cậpĐang truy cập : 56

Máy chủ tìm kiếm : 30

Khách viếng thăm : 26


Hôm nayHôm nay : 8583

Tháng hiện tạiTháng hiện tại : 166022

Tổng lượt truy cậpTổng lượt truy cập : 9182489

Liên kết

đồ phượt giá rẻ

Tính năng

dung cu co bac bip

Trang nhất Trang nhất Tin Tức Trang nhất Hoạt động nhà trường

Hành trình về Trường Sơn huyền thoại!

Thứ ba - 17/05/2016 21:45
        Nếu bây giờ có ai hỏi tôi “Điều ước của bạn là gì?” thì câu trả lời sẽ là “Tôi ước được quay lại ngày 17/3 - thời điểm bắt đầu cuộc hành quân về Trường Sơn huyền thoại”!

    Bốn ngày mà sao tôi thấy thời gian trôi qua thật nhanh. Nguyên một ngày đầu vi vu trên xe, đi hơn 600 cây số và tập kết an toàn tại Nhà khách Bộ chỉ huy Quân sự tỉnh Quảng Trị. Sau một chuyến đi dài, mọi người dường như đều thấm mệt. Nhưng chỉ sau ít phút, khi chương trình văn nghệ giao lưu giữa các thành viên trong đoàn và đại diện Tỉnh đoàn Quảng Trị, Sư đoàn 968/Quân khu 4 thì mọi mệt mỏi dường như tan biến hết, thay vào đó là những tiếng hát, lời ca hòa trong tiếng cười giòn giã. Sau chương trình văn nghệ, có người tranh thủ đi dạo mát, tận hưởng không khí bình yên nơi đây, có người thì về phòng nghỉ ngơi lấy sức cho chuyến đi sáng sớm mai về Nghĩa trang Trường Sơn.

 

    Đúng 6h30 ngày hôm sau, sau bữa sáng, chúng tôi nhanh chóng lên xe hành quân về vùng đất linh thiêng Nghĩa trang Trường Sơn - nơi mà hàng nghìn liệt sĩ anh dũng của Tổ quốc đã mãi mãi nằm xuống cho phút giây hòa bình của chúng tôi hôm nay. Trong thời khắc thiêng liêng của phút tưởng nhớ công lao các anh hùng liệt sĩ, khi chỉ vừa nhắm mắt, tôi đã như nhìn thấy các anh, các chị đang vui tươi, cười đùa như thách thức quân địch. Tôi cũng có thể nhìn và cảm nhận rõ hơi thở của các anh, các chị khi liều mình lao ra mặt trận. Cảm giác của tôi khi đó thật lạ, có gì đó vừa rất gần gũi mà cũng vừa rất xa xăm. Hàng nghìn ngôi mộ nơi đây, tất cả các anh các chị đều hi sinh khi tuổi đời còn quá trẻ, có những ngôi mộ còn chưa rõ quê quán của chiến sĩ. Tôi tự hỏi rằng điều gì đã giúp các anh, các chị có thể ung dung trước cái chết như vậy? Những cảm xúc đan xen lẫn lộn khiến tôi thấy mình thật bé nhỏ khi đứng tại vùng đất thiêng liêng này.

 

    Xe lăn bánh rời Nghĩa trang Trường Sơn, đoàn tôi thẳng tiến tới Nghĩa trang Đường 9 và Thành Cổ Quảng Trị. Đặt chân đến Thành Cổ, ấn tượng đầu tiên của tôi là màu xanh bao phủ nơi đây. Sau khi được đồng chí hướng dẫn viên giới thiệu, rằng nơi chúng tôi đang đặt chân lên là nơi hàng nghìn con người đã vĩnh viễn ra đi mà không tìm được xác. Xương máu của các anh đã hòa vào trong đất để làm nên màu xanh của vùng đất này. Nhưng trên từng mét đất ấy là máu và xương của bao người con đất Việt. Các anh, các chị đã ra đi mãi mãi không bao giờ quay lại. Mắt tôi và các đồng chí trong đoàn đã hoe đỏ và dường như không kiềm lại được cảm xúc của mình. Thành Cổ - Quảng Trị là điểm dừng chân cuối cùng của đoàn ở mảnh đất kiên cường này.

 

    Tạm biệt Quảng Trị, chúng tôi tiếp tục hành quân tới Phong Nha - Kẻ Bàng. Trong chuyến hành quân lần này, các tiết mục giao lưu văn nghệ đều đậm chất “cây nhà lá vườn” nhưng có một sức hút kì lạ đối với tất cả mọi thành viên. Nếu như tiết mục giao lưu ở Nhà khách Bộ chỉ huy Quân sự tỉnh Quảng Trị đậm chất “tuổi trẻ”“sống trên cát - chết vùi trong cát”. Chúng tôi được dịp lắng nghe những bài hát về miền quê Quảng Bình yêu dấu. Một  cảm xúc nhẹ nhàng đến lạ! thì ở Trường Quân sự tỉnh Quảng Bình (nơi đoàn nghỉ lại một đêm) lại là những cảm xúc đầm ấm, chân thành của con người ở vùng đất

 

    Ngày cuối cùng của cuộc hành quân, đoàn chúng tôi về với 10 cô gái Ngã ba Đồng Lộc. Bài hát “Cô gái mở đường” tôi đã được nghe rất nhiều từ khi còn bé, nhưng chưa bao giờ tôi thấy xúc động như lần này. Tôi đã khóc! Thật sự tôi đã khóc! Phải có mặt tại buổi nói chuyện về các chị ngày hôm ấy thì các bạn mới có thể hiểu được hai từ “xúc động - khâm phục” vẫn chưa đủ để diễn tả hết cảm xúc lúc bấy giờ. Một cảm giác vừa thiêng liêng vừa gần gũi như thể các chị đang đứng ngay bên ngoài căn phòng nghe chúng tôi kể chuyện về các chị vậy. Nghe chuyện về các chị, tôi mới hiểu vì sao một đất nước nhỏ bé như Việt Nam lại có thể kiên cường đánh thắng hai đế quốc và thực dân hùng mạnh như Pháp và Mỹ. Chỉ có lòng yêu nước thôi chưa đủ, mà ở các anh, các chị còn là một tinh thần lạc quan, một niềm tin bất diệt vào ngày mai chiến thắng! Tôi đã ước! Tôi ước mình có một lần được gặp, được sống và cảm nhận hết tinh thần lạc quan, yêu đời cũng như ý chí kiên cường của chính con người các anh, các chị.

 

    Bốn ngày của “Hành trình Trường Sơn” đã kết thúc, trong tôi dường như có một sự thay đổi lớn, tôi chắc chắn mình sẽ sống tốt hơn nữa!

                                                                               Nguyễn Thành Thư - c144 - d1

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Click để đánh giá bài viết

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn

 

Hình ảnh

Video

Văn nghệ

Phần mềm tác nghiệp

Thông tin

TRANG THÔNG TIN ĐIỆN TỬ TRƯỜNG THPT GIA LỘC

 Địa chỉ: Huyện Vĩnh Tường - Tỉnh Vĩnh Phúc